Ông Minh là giám đốc một nhà hàng nổi tiếng giữa trung tâm thành phố. Nhà hàng của ông vừa được mua một mảnh đất liền kề để mở rộng, trị giá chục tỷ. Thế nhưng, ngay cửa ra vào của mảnh đất đó, một hòn đá to chắn ngang lối đi – mà theo mọi người dân xung quanh, hòn đá này hình giống Quan Âm, linh thiêng và được bao đời coi là chốn bình yên của xóm nhỏ.
Ông Minh, vốn là người thực dụng, chẳng mấy để tâm đến lời khuyên của hàng xóm: “Ông nên giữ lại, coi như may mắn cho nhà hàng.” Với ông, đây chỉ là một tảng đá cản đường lợi nhuận. Sáng hôm sau, ông quyết định thuê máy khoan và búa đập hòn đá, để mở lối và “giải phóng mặt bằng chục tỷ” như kế hoạch.
Cả đội công nhân cẩn thận bắt đầu công việc. Hòn đá rạn nứt, rồi cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Ông Minh nhìn và mỉm cười hài lòng: mọi thứ đang diễn ra như ý. Nhưng có điều, trong khoảnh khắc hòn đá vỡ, ông chợt cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng, và một cảm giác lạ lùng – như hòn đá đang nhìn thẳng vào ông.
Tối hôm đó, vợ ông Minh – chị Lan – nhắc mở camera an ninh để xem hoạt động của công nhân, và cả nhà cùng ngồi trước màn hình. Ban đầu chỉ là những hình ảnh quen thuộc: xe cộ qua lại, bóng đèn nhà hàng sáng lên từng tầng…
Rồi bỗng, camera chiếu về phía hòn đá đã bị phá vỡ. Cả nhà đều nín lặng. Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào mảnh đá, và họ thấy… một hình bóng mờ, giống như Quan Âm, đứng hiền từ trên tảng đá vỡ. Hình bóng nghiêng đầu, đôi tay đưa ra như chắp lại lời cầu nguyện.
Ông Minh giật mình, tim đập thình thịch. Không ai nói gì, nhưng không khí im lặng nặng nề như hàng trăm tiếng thở dài. Chị Lan nhìn chồng, giọng run run:
“Anh… anh có cảm thấy gì không?”
Ông Minh lặng lẽ gật đầu, cảm giác hối hận dâng trào. Suốt đêm đó, ông không ngủ, hình bóng Quan Âm cứ hiện ra trong tâm trí, như nhắc nhở: Sự tham lam và bất kính luôn phải trả giá, nhưng con người vẫn có thể thức tỉnh.
Ngày hôm sau, ông Minh ra sân, cúi đầu lặng lẽ nhặt từng mảnh đá còn sót lại. Ông xây một bệ nhỏ, đặt mảnh đá Quan Âm cũ vào, thắp nén nhang, và đứng nhìn. Không còn là người giám đốc thực dụng, ông cảm nhận được sự bình yên từ lòng từ bi, từ sự tôn kính những gì linh thiêng.
Từ đó, nhà hàng vẫn mở rộng, nhưng ông Minh thay đổi cách làm việc: ông quan tâm hơn đến nhân viên, tôn trọng niềm tin của mọi người, và luôn giữ lại một góc thờ nhỏ cho Quan Âm trước cửa. Khách đến ăn thường nói: “Nhà hàng này… có cảm giác ấm áp, khác hẳn nơi khác.”
Ông Minh mỉm cười trong thinh lặng, biết rằng, đôi khi, thức tỉnh chính là món quà quý nhất mà sự linh thiêng gửi tới.
Chị gái ruột m:;ất mới tròn 49 ngày, anh rể đã muốn tìm người chăm sóc cơm nước cho mình, tôi đến thắ:p hư::ơng chị g:ái thì cháu lao đến chợt gọi tôi là mẹ, anh rể thì thầm đúng 3 từ với tôi và rồi cả đêm hôm ấy…
Chị gái ruột của tôi vừa mất tròn 49 ngày, nỗi đau còn chưa nguôi thì đã nghe hàng xóm xì xào: “Anh rể mày đang bóng gió tìm người mới lo cơm nước đấy!” Tim tôi nhói lên, vừa thương chị, vừa giận anh rể quá chóng vánh.
Hôm đó, tôi lặng lẽ sang thắp nén hương cho chị. Ngờ đâu, vừa bước vào cửa, đứa cháu gái mới lên 4 tuổi bất chợt lao đến ôm chầm lấy tôi, miệng gọi to hai chữ làm tôi đứng chết lặng:
“Mẹ ơi!”
Cả căn nhà im phăng phắc. Tôi vội vàng quỳ xuống ôm con bé, nước mắt ràn rụa. Anh rể thì từ trong buồng bước ra, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại, thì thầm với tôi đúng ba từ:
Tôi run bắn người, không hiểu nên khóc hay nên giận. Và rồi cả đêm hôm ấy, chuyện không ai trong dòng họ có thể tưởng tượng lại xảy ra…
Tôi đứng lặng trước bàn thờ, khói hương quyện trong ánh đèn vàng leo lét. Ảnh chị gái tôi mỉm cười hiền hậu như ngày nào, mà giờ chỉ còn là hình trên khung gỗ.
Tôi đang cúi đầu khấn thì bất ngờ nghe tiếng bước chân nhỏ chạy đến. Đứa cháu gái bốn tuổi lao vào ôm chặt lấy tôi, ngước đôi mắt ướt và gọi một tiếng khiến tim tôi như vỡ vụn:
“Mẹ ơi!”
Tôi quỳ sụp xuống, ôm con bé, nước mắt rơi lã chã. “Không, con… mẹ con ở trên trời rồi…”
Con bé không hiểu, chỉ siết tôi chặt hơn. “Con nhớ mẹ. Mẹ đừng đi nữa.”
Phía sau, anh rể tôi bước ra. Gương mặt anh hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Anh nhìn hai dì cháu, môi run run, rồi khẽ thì thầm ba từ:
“Em đừng đi.”
Tôi sững người. Câu nói ấy, không phải lời mời gọi, mà là tiếng nức nở của một người cha kiệt sức. Anh ngồi phịch xuống ghế, đưa tay vuốt tóc con gái, giọng khàn đặc: “Con bé gọi em là mẹ mấy hôm nay rồi. Anh sợ nó quên mất giọng của mẹ nó thật.”
Tôi nghẹn lại. Nước mắt anh rơi, từng giọt nặng nề. Đêm ấy, tôi ở lại. Không ai nói gì nhiều. Chúng tôi chỉ ngồi bên bàn thờ, cùng nhau thắp thêm nén hương cho chị.
Anh kể về những ngày cuối cùng của chị — khi chị dặn: “Nếu anh lạc lối, hãy nhờ em gái giúp anh đứng dậy.” Câu nói ấy khiến cả hai chúng tôi im lặng hồi lâu.
Đêm trôi qua trong tiếng côn trùng và hương nhang tàn dần. Con bé ngủ thiếp trên đùi tôi, miệng vẫn khẽ gọi “mẹ.” Tôi nhìn lên di ảnh chị, khẽ thì thầm:
“Em sẽ chăm con thay chị. Nhưng chỉ như một người dì, một người chị của anh, được không?”
Ngoài hiên, trời bắt đầu hửng sáng. Một buổi sớm mới, như thể chị vừa gửi xuống cho chúng tôi chút bình yên đầu tiên sau bao ngày giông bão.
Trong phong thủy và nhân số học thì mỗi một con số đều tượng trưng cho một ý nghĩa nhất định. Có những con số mang lại may mắn, có những co số sẽ mang lại điều không như ý muốn cho bạn. Cụ thể trong Hán Việt, các con số có cách phát âm được giải nghĩa như sau:
0 – Không có gì, bình thường
1 – Nhất
2 – Nhị
3 – Tam
4 – Tứ
5 – Sinh
6 – Lộc
7 – Thất
t8 – Phát / Bát
9 – Cửu
Cách tính ý nghĩa số điện thoại
Nếu số điện thoại của bạn có 3 số cuối là 789: Khi cộng lại sẽ là 7+8+9=24=2+4=6. Nếu ra con số 6 thì đó là số điện thoại may mắn.
Ý nghĩa số 0 trong phong thủy: Theo phong thủy, số 0 tượng trưng cho sự bắt đầu, một sự khởi đầu mới đầy hi vọng. Chúng ta vẫn thường nghe từ “bắt đầu với con số 0” thể hiện sự khởi đầu với hai bàn tay trắng. Tuy nhiên, bạn không nên nản chí bởi “Vạn sự khởi đầu nan”, từ từ chúng ta sẽ tích lũy thành quả dù ban đầu chưa có gì.
Ý nghĩa số 1 trong phong thủy:Trong tự nhiên con số 1 chính là con số khá đặc biệt. Số 1 được xem là con số căn bản cho mọi sự biến hóa, mang lại những điều mới mẻ, tốt đẹp hơn và tràn đầy sức sống, hi vọng. Những người có số đuôi điện thoại cộng lại bằng con số 1 thể hiện cho việc sẽ phát triển giàu mạnh, tương lai có thể làm lãnh đạo.
Ý nghĩa số 2 trong phong thủy:Trong thần số học thì con số 2 không chỉ là con số thông thường, số 2 còn đại diện cho 1 cặp đôi, thể hiện sự hạnh phúc, viên mãn, tròn đầy, song hỷ. Ngoài ra, số 2 còn tượng trưng cho sự cân bằng âm dương, đồng thời còn thể hiện sự bền vững, lâu dài.
Số 3 ý nghĩa là gì trong phong thủy: Trong phong thủy và thần số học thì con số 3 có khá nhiều tranh cãi và những quan niệm khác nhau về ý nghĩa của con số 3. Ngoài thể hiện sự vững chắc, số 3 còn mang ý nghĩa phát tài.
Số 4 ý nghĩa là gì trong phong thủy:Chúng ta thường thấy người phương Đông không thích số 4, bởi con số này có cách đọc trong âm Hán Tự là Tứ – nếu đọc lệch đi một chút là Tử (đồng nghĩa với cái chết). Bởi vậy, con số này không mang lại may mắn nhiều người kiêng kỵ.
Số 5 ý nghĩa là gì trong phong thủy:Dựa theo phong thủy, con số 5 khá bí ẩn, một phần nào đó thể hiện bản sắc của thuyết Ngũ hành gồm có Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ. Đồng thời trong Ngũ phương: Đông – Tây – Nam – Bắc – Trung tâm. Những người có tổng 3 số cuối điện thoại là 5 thường có cuộc sống khá ổn định.
Số 6 ý nghĩa là gì trong phong thủy: Trong tự nhiên rất nhiều người biết nhưng số 6 là con số mang đến nhiều tài lộc và may mắn, thể hiện sự tốt lành, thuận lợi. Số 6 đại diện cho những điều lộc, những cái lợi trong cuộc sống. Bên cạnh đó thì con số 6 còn là gấp đôi của số 3, đồng nghĩa với gấp đôi điềm lành. Những người có tổng 3 số cuối điện thoại là 6 thật sự đáng chúc mừng.
Số 7 ý nghĩa là gì trong phong thủy:Theo tiếng Hán Việt thì số 7 đọc là Thất, có thể coi là thất bát, thất bại, nên nhiều người cũng không thích số 7 tương tự số 4. Nên khi cộng lại 3 số cuối điện thoại của bạn là số 7 thì cũng nên cẩn thận đôi chút. Tuy nhiên theo tín ngưỡng đạo Phật, số 7 lại là con số vô cùng quyền năng, hội tụ cả dương khí và âm khí trong trời đất. Vì vậy, bạn cũng không nên quá lo lắng.
Ý nghĩa số 8 trong phong thủy: Trong phong thủy, những người có số đại điện cho là số 8 mang ý nghĩa phát tài, thịnh vượng, phát triển. Số 8 thường được kết hợp với số 6 với ý nghĩa lộc phát. Có thể nói là cặp số này rất được những thương gia, doanh nhân ưa chuộng, tìm kiếm. Bởi vậy, nếu cộng lại 3 số cuối của số điện thoại là 8 thì chắc chắn bạn cần phải ăn mừng.
Ý nghĩa số 9 trong phong thủy: Chúng ta vẫn thường nghe về những truyền thuyết dân gian, trong đó con số 9 được xem là đạt đến độ hoàn hảo cao nhất, chẳng hạn Voi 9 ngà, Gà 9 cựa, Ngựa 9 hồng mao. Như thế, số 9 tượng trưng cho sức mạnh và quyền uy. Bởi vậy khi 3 số cuối điện thoại của bạn cộng lại bằng số 9 thì hãy vững niềm tin ở tương lai nhất định bạn sẽ thành công.
Nam – chàng trai thành đạt nơi phố thị – đã thương Hương ngay từ khoảnh khắc đầu gặp gỡ trong một hội chợ quê. Từ ánh mắt trong veo của cô gái mộc mạc ấy, anh biết cuộc đời mình sẽ rẽ sang một hướng khác. Và hôm nay, giữa sân nhà Hương, lễ cưới của hai người được tổ chức trong không khí rộn ràng. Sân nhà được trang hoàng bằng hoa tươi, lụa đỏ và những chiếc đèn lồng lung linh như tô điểm thêm hạnh phúc của đôi trẻ.
Nhà trai do ông bà Tâm dẫn đầu đến từ rất sớm. Đoàn xe hơi bóng loáng nối đuôi nhau khiến dân làng nhìn mà xuýt xoa. Họ ăn mặc trang trọng, thần thái toát lên vẻ tự hào vì con trai sắp cưới được một cô dâu dịu dàng, có tiếng là đảm đang. Thế nhưng đằng sau những nụ cười xã giao, đôi ba ánh mắt lại lộ chút kiêu kỳ, như đang đánh giá từng góc nhỏ của ngôi nhà quê nghèo.
Dân làng chẳng để tâm. Với họ, Hương là “ngọc quý” của vùng – nết na, chăm chỉ, ai cũng thương. Không khí cưới ngập tràn tiếng cười, tiếng chúc phúc râm ran. Hương trong chiếc áo dài trắng tinh khôi nắm tay Nam, ánh mắt rạng ngời niềm vui.
Không ai ngờ rằng chỉ vài giờ sau, toàn bộ nhà trai sẽ bỏ về giữa chừng, để lại một bí mật khiến cả sân cưới như chết lặng.
Khi nghi thức rước dâu vừa xong, mọi người đang vui vẻ bên những mâm cỗ, bất ngờ bà Tâm đứng bật dậy. Giọng bà sắc lạnh, vang lên rõ mồn một giữa đám đông:
“Thưa bà con, tôi có chuyện cần nói.”
Tiếng cười tắt hẳn. Mọi ánh mắt dồn về bà.
Bà Tâm đưa tay chỉ thẳng vào ông Hùng – cha Hương, người đàn ông gầy guộc, hiền lành đang đứng nép mình nơi góc sân trong bộ vest cũ sờn.
“Tôi vừa được biết,” bà cất giọng khinh miệt, “rằng gia đình cô dâu — nhà ông Hùng — làm nghề nhặt rác! Nhà tôi không thể chấp nhận thông gia như vậy. Một gia đình có học, làm sao sống chung với những người… như thế?”
Cả sân xôn xao. Một vài người nhà trai gật gù. Hương chết lặng, tay run lên từng hồi. Nam nắm chặt tay vợ, nói nhỏ nhưng rõ ràng: “Mẹ, chuyện này… mẹ nghe từ đâu?”
Bà Tâm đưa ra một tấm ảnh trong điện thoại: ông Hùng trong bộ đồ bảo hộ cũ nát, đang đẩy xe rác đầy ắp.
“Đây là bằng chứng. Nhà tôi không thể để con trai cưới con gái của người nhặt rác!”
Mẹ Hương bật khóc, đứng dậy: “Ông ấy làm nghề gì chẳng phải để nuôi con! Đừng xúc phạm chồng tôi như vậy!”
Nhưng bà Tâm tiếp tục lạnh lùng quay sang chồng:
“Mình ơi, gọi họ hàng về. Đám cưới này dừng lại tại đây!”
Vài người nhà trai lập tức đứng dậy bỏ đi. Hương ôm mặt khóc nức nở. Nam đứng giữa ngã ba lựa chọn – một bên là gia đình, một bên là người anh yêu.
Ngay lúc ấy, ông Hùng từ trong nhà bước ra, tay cầm chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Ông đặt nó xuống, giọng trầm tĩnh nhưng đầy kiên định:
“Đúng. Tôi nhặt rác. Nhưng bà có biết vì sao không?”
Bà Tâm nhếch mép: “Để kiếm tiền chứ gì?”
Ông Hùng lắc đầu.
“Không chỉ vì tiền. Xin mời mọi người mở chiếc hộp này.”
Nam chần chừ mở nắp. Bên trong là tập tài liệu cũ, vài tấm ảnh đen trắng và một chiếc huy chương vàng đã sậm màu thời gian.
Ông Hùng kể:
“Ba mươi năm trước, tôi là kỹ sư của một nhà máy lớn. Một vụ nổ đã cướp đi sự nghiệp, sức khỏe, tất cả. Tôi trở về quê với đôi bàn tay trắng, chỉ còn vợ và con gái nhỏ để lo. Tôi chọn nghề nhặt rác để con tôi vẫn được đến trường, được sống tử tế như bao đứa trẻ khác.”
Ông nâng chiếc huy chương lên.
“Đây là phần thưởng tôi nhận khi cứu sống mười người trong vụ cháy nhà máy. Trong số họ… có một người tên Tâm.”
Mặt ông Tâm tái đi. Ông bước tới, giọng run bần bật:
“Ông… ông là Hùng? Người đã kéo tôi ra khỏi đống đổ nát năm 1994?”
Ông Hùng gật đầu.
“Tôi đây. Sau lần đó, tôi bị thương nặng, mất việc, phải về quê. Nhưng chưa bao giờ tôi hối hận vì đã cứu người.”
Sân cưới im phăng phắc. Bà Tâm lùi lại, mặt trắng bệch.
Ông Tâm nghẹn ngào cúi đầu thật sâu:
“Anh là ân nhân của tôi… Tôi xin lỗi… Tôi để vợ mình xúc phạm người đã cứu mạng mình…”
Hương òa khóc chạy đến ôm cha:
“Cha ơi… con tự hào vì cha!”
Nam quỳ xuống, nắm tay ông Hùng:
“Bác, con xin lỗi. Con yêu Hương và sẽ trân trọng những hi sinh của bác suốt đời.”
Ông Hùng khẽ mỉm cười:
“Tôi chỉ mong các con sống với nhau bằng tình người, không phải bằng sự phán xét.”
Bà Tâm bước lên, cúi đầu:
“Tôi sai rồi… tôi thật sự hổ thẹn…”
Ông Hùng nói nhẹ nhưng vang như sấm:
“Không ai thấp hèn vì nghề của mình. Người ta chỉ thấp hèn khi coi thường người khác.”
Lễ cưới được tiếp tục. Không còn sự kiêu ngạo, chỉ còn những tràng vỗ tay nồng nhiệt. Dải lụa đỏ bay phấp phới trong nắng chiều.
Giữa sân nhà ven sông, cô dâu Hương rạng rỡ trong nước mắt và nụ cười. Còn ông Hùng — người cha từng âm thầm đẩy xe rác suốt bao năm — đứng thẳng người, đôi mắt ánh lên niềm tự hào bình yên:
“Cả đời nhặt những thứ người ta bỏ đi… cuối cùng tôi cũng nhặt được điều quý giá nhất — hạnh phúc của con mình.”
Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, cựu giám đốc nhà hàng về hưu, tự tay đập vỡ bức tượng Quan Âm đã đứng đó hơn 20 năm.
Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn bán”, một thứ “mê tín cũ kỹ” không phù hợp với kế hoạch mở quán nhậu sắp khai trương của ông.
Tối hôm ấy, ngôi nhà nơi ông Thái sống cùng vợ và hai con rộn ràng tiếng cười. Một buổi tiệc nhỏ diễn ra để “thử thực đơn mới” cho ngày khai trương. Đèn nháy đỏ tím chớp tắt, tiếng cụng ly vang khắp gian nhà. Nhưng đến gần nửa đêm, đứa con gái út của ông đột nhiên gào khóc, chỉ tay ra cửa và run rẩy nói: “Có người… tóc dài… đứng đó nhìn vào!”
Camera an ninh được mở lại ngay lập tức. Và trong đoạn ghi hình mờ lúc 23h19, một bóng trắng lướt qua sát cửa, đầu nghiêng một góc không tự nhiên, không thấy rõ mặt. Ông Thái gắt: “Ảo ảnh ánh sáng thôi.” Nhưng đêm đó, không ai trong nhà ngủ được.
Chỉ hai ngày sau, nền xi măng nơi từng đặt bệ thờ Quan Âm vẫn ẩm ướt lạ thường dù trời nắng gắt. Vợ ông phát hiện dấu chân trần in mờ dẫn từ đó vào trong hiên nhà. Đêm thứ ba, ảnh thờ cha ông treo giữa gian chính bị cháy xém một góc, không ai đốt nhang, không có nến.
Từ những dấu hiệu nhỏ nhặt ban đầu, mọi thứ bắt đầu rẽ sang một hướng không thể kiểm soát. Con trai ông – 17 tuổi, khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ, miệng sùi bọt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân. Cô con gái út thì thường xuyên khóc nấc, miệng thì thầm: “Bà đứng trên nóc tủ… tóc dài lắm… không có mắt…”
Đêm thứ năm, khi camera được tua lại lần nữa, ông Thái chết lặng: trong hình ảnh rõ nét lúc 2h13 sáng, một người phụ nữ mặc áo trắng dài, bưng trên tay nửa đầu tượng Quan Âm – vỡ toạc, rỉ máu. Mắt nàng mở to không tròng, trắng đục kéo dài xuống má.
Bà vợ ông gào khóc, quỳ xuống, kể lại: “Em dựng bệ thờ đó khi ba người chết thảm trước nhà, chính ông từng quỳ lạy khấn nguyện khi thoát nạn năm đó. Giờ ông quên cả người từng che chở nhà mình sao?”
Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Gương trong phòng không phản chiếu rõ mặt người. Có ngày ông Thái đưa tay lau gương, phát hiện vết tay từ bên trong – như ai đó cố gắng thoát ra. Ông thầy cúng được mời đến chỉ nhìn một lần rồi bỏ đi, không nhận lễ, chỉ để lại lời nhắn: “Nếu ông còn sống, đừng mở lại camera. Đừng tua lại đêm hôm đó.”
Nhưng ông không nghe. Và trong lần xem lại cuối cùng, người đàn bà áo trắng từ từ tiến lại gần camera, rồi ngẩng mặt lên – là khuôn mặt vợ ông, đôi mắt trống rỗng, miệng cười không thành tiếng.
Một tuần sau, quán “Góc Nhậu Phố Giao” bị khóa chặt, không có người ra vào. Người dân đồn nhau mỗi đêm mưa, vẫn nghe tiếng va chén cụng ly từ bên trong. Có thanh niên từng quay video thì thấy một bóng trắng ngay sau lưng mình – không ai đăng clip, chỉ để lại dòng chữ: “Có thứ không nên động vào.”
Mỗi tháng rằm, người lạ âm thầm đặt ba món cúng: chuối, chè đậu, bình trà – y hệt bàn thờ cũ. Mà lạ thay, trong bát chè luôn nổi một giọt đỏ như máu loãng…
Một ngày, không biết ai dựng lại bục thờ cũ, đặt tượng Quan Âm khác, nhưng má trái tượng bị nứt sâu. Ai xây, không ai thấy. Nhưng từ đó, mỗi đêm có tiếng phụ nữ thì thầm, tiếng cười rít và tiếng đồ sứ vỡ lạnh sống lưng.
Người dân tránh đi ngang quán. Mỗi lần ai tò mò chụp ảnh, luôn hiện bóng mặt người sau cửa kính – dù bên trong không còn gì. Nhà báo điều tra thì… biến mất. Dữ liệu về ông Thái cũng biến mất khỏi hệ thống – như chưa từng tồn tại.
Họ nói, thứ ông Thái đập vỡ không chỉ là tượng, mà là ranh giới giữa trần gian và một nơi không nên mở ra. Và khi ranh giới ấy bị phá bỏ, thứ từng bị che chắn đã trở lại.
Không ai biết ông Thái giờ ở đâu. Cũng không ai dám gọi tên ông thêm lần nữa. Vì có lời truyền miệng rằng: ai gọi rồi, thường không về được.
Đàn bà ⱪhȏn ngoan sẽ ʟuȏn giữ những ‘vùng cấm’ này cho riêng mình.
Đàn bà ⱪhȏn ngoan sẽ ʟuȏn giữ những ‘vùng cấm’ này cho riêng mình.
Con cái
Khȏng phải tự nhiên mà người ta có cȃu “ᵭàn bà ʟấy chṑng ʟãi mỗi ᵭứa con”. Bởi suy cho cùng, vợ chṑng vẫn chỉ ʟà người dưng nước ʟã, chỉ con cái mới ʟà nhúm ruột, ʟà máu mủ mà ᵭàn bà ᵭã mang nặng ᵭẻ ᵭau chín tháng mười ngày.
Đȃy ʟà ʟý do vì sao một ⱪhi hȏn nhȃn ᵭổ vỡ, ⱪhi vợ chṑng ⱪhȏng thể tiḗp tục cuộc hȏn nhȃn hiện tại ᵭàn bà ⱪhȏn sẽ ʟuȏn giành quyḕn nuȏi con. Cȏ ấy ⱪhȏng muṓn con phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chṑng, ⱪhȏng muṓn ᵭứa trẻ thiḗu hơi ấm tình mẫu tử và rất sợ con bị ᵭṓi xử tệ bạc.
Cha mẹ
Phụ nữ có hai “chỗ hiểm” nhạy cảm nhất, một ʟà con cái, hai ʟà cha mẹ. Khi còn nhỏ, người ta sẽ nhìn vào mức ʟương của cha mẹ bạn ᵭể thể hiện cách ᵭṓi ᵭãi với bạn. Khi bạn trưởng thành, người ⱪhác sẽ nhìn mức ʟương của bạn ᵭể tȏn trọng hay xem thường bṓ mẹ của bạn. Vì thḗ, nḗu người ⱪhác xúc phạm cha mẹ bạn thì cũng có nghĩa ʟà ᵭang “kiḗm chuyện” với bạn.
Dịch vụ mai táng
Người ᵭàn bà bản ʟĩnh sẽ ⱪhȏng ᵭể bất ⱪì ai tổn thương cha mẹ mình, dù cho ᵭó ʟà người chṑng chung chăn gṓi. Phụ nữ thà bỏ người ⱪhȏng hiểu ʟý ʟẽ, phải trái chứ ⱪhȏng ᵭể cha mẹ bị xem thường.
Nhan sắc
Phụ nữ thȏng minh dù sinh ra ⱪhȏng ᵭẹp, nhưng sẽ ᵭẹp theo năm tháng. Vì họ ⱪhȏng ngừng chăm sóc bản thȃn, từ dung mạo ᵭḗn tȃm hṑn, nội hàm. Một người phụ nữ ⱪhȏn ngoan sẽ hiểu thiḗu ᵭi nhan sắc thì bản thȃn sẽ thiệt thòi hơn người ⱪhác. Cuộc sṓng này ⱪhȏng quá ưu ái ᵭàn bà ᵭẹp, nhưng nḗu bạn biḗt yêu quý bản thȃn thì sṓng sẽ dễ dàng hơn.
Vì thḗ, dù bạn bao nhiêu tuổi, ᵭã có chṑng hay chưa cũng ᵭừng vì bất ⱪì chuyện gì mà bỏ bê nhan sắc. Chịu tổn thương thì ᵭau ʟòng, nhưng vẫn phải ᵭi. Gặp ⱪhó ⱪhăn thì mệt mỏi, nhưng cũng phải ᵭẹp. Phụ nữ ᵭẹp ⱪhȏng vì ai, mà ʟà vì chính mình ᵭầu tiên.
Dịch vụ mai táng
Giỏ quà tặng
Cuộc sṓng riêng tư
Phụ nữ dại nhất chính ʟà giao quyḕn quyḗt ᵭịnh cuộc ᵭời mình cho ᵭàn ȏng nắm giữ. Mỗi người chỉ hạnh phúc ⱪhi tự ʟàm chủ cuộc sṓng của mình. Nḗu ᵭàn bà thȏng minh thì sẽ hiểu trên ᵭời này chẳng ai sṓng thay ai ᵭược, cũng ⱪhȏng ai sṓng nhờ vào người ⱪhác mà hạnh phúc ᵭược. Cái bóng của bạn còn có ʟúc bỏ bạn ᵭi thì ᵭàn ȏng ʟiệu có ᵭáng tin tưởng?
Dịch vụ mai táng
Một người ᵭàn bà ⱪhȏn ngoan sẽ ⱪhȏng ᵭể ᵭàn ȏng can thiệp quá sȃu vào cuộc sṓng riêng tư. Họ vẫn chia sẻ nhưng vừa ᵭủ ⱪhoảng cách ᵭể ᵭàn ȏng vẫn muṓn tìm tòi, ⱪhám phá. Trong tình yêu, họ tình nguyện cho ᵭi, nhưng ⱪhȏng trao cho ᵭṓi phương cả cuộc sṓng. Họ muṓn hạnh phúc ⱪhi có ᵭàn ȏng bên cạnh, nhưng cũng có những niḕm vui riêng ⱪhi một mình. Họ tȏn trọng ᵭàn ȏng và cũng ᵭòi hỏi ᵭàn ȏng phải tȏn trọng họ.
Từ ngày chồng đón bồ nhí về, tối nào vợ cũng trang điểm lộng lẫy ra khỏi nhà. Chồng khinh khỉnh, cười nhạt. Nhưng rồi có một tối, anh ta bám theo — và sốc đến mức đứng không vững…
Chị An lấy chồng năm hai mươi lăm tuổi. Chồng chị – anh Tùng – là một người đàn ông thành đạt, giỏi giang, bảnh bao. Những ngày đầu hôn nhân, anh yêu chiều chị như trứng mỏng. Chị hiền lành, ít nói, luôn đứng sau chồng, lo việc nhà cửa, chăm con, không bao giờ to tiếng. Một mẫu phụ nữ truyền thống, tử tế và nhẫn nhịn.
Giỏ quà tặng
Quần áo nữ
Nhưng mọi thứ thay đổi sau mười năm chung sống.
Chị phát hiện anh Tùng có người khác. Đầu tiên là những tin nhắn lén lút, rồi những cuộc gọi tắt vội, cho đến một hôm anh trắng trợn đón cô gái đó về nhà, thản nhiên giới thiệu với con trai nhỏ của mình: “Đây là cô Linh – bạn của ba, sẽ ở với chúng ta một thời gian.”
Chị An lặng người. Không khóc. Không làm ầm. Chị chỉ lặng lẽ rót nước mời cô gái kia, như thể đang tiếp khách. Tối đó, chị ngồi thừ trên ban công, gió đêm thổi lạnh buốt. Nhưng trong lòng chị, còn lạnh hơn.
Sáng hôm sau, chị dậy sớm, vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Nhưng khác thường, chị diện váy đẹp, trang điểm nhẹ nhàng và xức nước hoa. Cả tuần sau đó, đêm nào cũng vậy. Cứ đúng 7 giờ tối, sau bữa ăn, chị xách túi ra khỏi nhà. Vẻ ngoài chị lộng lẫy như đi dự tiệc.
Anh Tùng để ý. Ban đầu anh chẳng quan tâm. Thậm chí cười mỉa: – Lớn tuổi rồi còn bày đặt điệu đà, chắc cũng bắt chước ai đó đi học nhảy, học hát cho qua thời gian thôi.
Cô bồ thì cười khẩy: – Phụ nữ bị phản bội mà còn sĩ diện ấy mà.
Quần áo nữ
Nhưng rồi, chị An càng lúc càng thay đổi. Nét mặt rạng rỡ. Dáng đi tự tin. Chị không còn cặm cụi lau nhà, đón đưa con như trước. Mỗi tối về, chị cười nhẹ, vào phòng ngủ riêng, không một lời than phiền.
Tối thứ bảy đó, trời mưa lâm râm, anh Tùng quyết định bám theo vợ. Anh tò mò. Làm gì mà vợ anh, người trước đây sống chỉ xoay quanh chồng con, giờ lại có thể thay đổi nhanh đến thế?
Anh đi sau, giữ khoảng cách vừa đủ. Đường phố dần lên đèn. Chị An bước vào một căn nhà ba tầng nằm sâu trong hẻm yên tĩnh. Trước nhà có biển hiệu nhỏ: “CLB Phụ Nữ Hồi Sinh – Chia sẻ và phát triển bản thân.”
Anh ngẩn người.
Qua khe cửa, anh thấy trong phòng là những người phụ nữ thuộc đủ lứa tuổi. Có người trẻ, có người đã lên chức bà. Ai cũng ngồi ngay ngắn, lắng nghe một người đàn ông đứng tuổi đang nói.
Quần áo nữ
Chị An bước lên bục, nhận micro, nở nụ cười ấm áp:
– Tôi là An. Trước đây tôi từng sống trong bóng tối của sự cam chịu. Tôi từng nghĩ, phụ nữ chỉ cần hy sinh là đủ. Nhưng không. Phụ nữ không sinh ra để chịu đựng sự phản bội. Chúng ta xứng đáng với tình yêu và sự tôn trọng. Tôi không đến đây để kể khổ. Tôi đến để đồng hành cùng các chị em, tìm lại chính mình…
Anh Tùng cảm giác như có ai vừa tát thẳng vào mặt mình. Đứng giữa làn mưa, anh bỗng thấy run rẩy, không phải vì lạnh – mà vì nhận ra người vợ mà anh từng xem thường… giờ đang tỏa sáng theo cách mà anh chưa từng tưởng tượng.
“Tôi đến để đồng hành cùng các chị em, tìm lại chính mình.” — Câu nói của người vợ khiến người chồng đứng chết trân giữa mưa. Nhưng đó chỉ mới là sự khởi đầu cho một cú đảo chiều…
Quần áo nữ
Giỏ quà tặng
Kể từ hôm đó, anh Tùng không còn ngủ yên. Anh bắt đầu để ý vợ nhiều hơn. Mỗi lần chị bước ra khỏi nhà, anh lại cảm giác như mình đang đánh mất điều gì quý giá. Nhưng lòng tự cao không cho phép anh thừa nhận. Anh cố giả vờ không quan tâm, tiếp tục những ngày lười biếng và dựa dẫm vào cô bồ trẻ.
Nhưng mọi thứ không như anh tưởng.
Cô bồ dần lộ rõ bản chất. Lười biếng, ích kỷ, bừa bộn và thường xuyên càm ràm vì anh không “đầu tư” nhiều như trước. Cô ta không quan tâm đến con anh, không nấu nướng, không làm việc nhà. Còn chị An, người phụ nữ từng âm thầm gánh vác mọi thứ, giờ đã thôi không còn nấu bữa tối, không giặt quần áo anh, không còn “là của anh” nữa.
Quần áo nữ
Một hôm, anh vô tình lục tìm món đồ cũ và phát hiện một tập hồ sơ: đơn xin tham gia chương trình đào tạo của một trung tâm khởi nghiệp dành cho phụ nữ hậu ly hôn. Phía trên còn có hợp đồng thuê mặt bằng nhỏ gần chợ — nơi chị dự định mở tiệm hoa.
Anh choáng váng. Không lẽ chị muốn ly hôn thật?
Chị không nói. Không ép buộc. Chị chỉ… buông. Và chính sự buông tay ấy khiến anh thấy sợ hãi hơn cả tiếng khóc, la hét hay van xin.
Một tuần sau, chị An dọn ra ngoài. Con trai ở lại vài hôm, rồi cũng chủ động đòi theo mẹ vì “ở với cô kia chán lắm, mẹ ấm hơn”.
Quần áo nữ
Anh Tùng chỉ còn lại mình, căn nhà lạnh lẽo, và một bài học mà anh phải trả giá bằng cả cuộc đời: Khi phụ nữ im lặng, đó không phải là vì yếu đuối — mà là họ đã lựa chọn đứng dậy theo cách kiêu hãnh nhất.
Tiệm hoa của chị An khai trương một sáng chủ nhật. Đông người tới chúc mừng. Hoa nở rực rỡ, không chỉ trong giỏ, mà trong ánh mắt chị – người phụ nữ từng ngỡ sẽ gục ngã vì bị phản bội.
Chị nhìn về phía cuối con đường. Anh Tùng đứng đó, mặc sơ mi cũ, tay cầm một bó hoa hồng đỏ. Anh lặng lẽ đặt bó hoa lên bàn, cúi đầu nói khẽ: – Anh xin lỗi.
Quần áo nữ
Chị chỉ mỉm cười:
– Đừng xin lỗi em. Hãy xin lỗi chính anh – vì đã đánh mất một người phụ nữ từng dành trọn cả thanh xuân để yêu anh.
Và chị quay lưng bước vào trong, giữa tiếng chuông gió leng keng, nhẹ nhàng mà dứt khoát. Anh đứng đó, giữa dòng người, hiểu rằng có những điều một khi đã qua đi… sẽ không bao giờ trở lại.
Đôi khi, tổn thương lớn nhất không phải là sự phản bội — mà là bị lãng quên giá trị của mình. Nhưng cũng từ đó, một người phụ nữ có thể tái sinh, mạnh mẽ hơn, đẹp hơn, và sống đúng với điều mà cô xứng đáng.
Quần áo nữ
Giỏ quà tặng
Phụ nữ à, nếu ai đó đón bồ nhí về nhà, đừng khóc. Hãy trang điểm, đứng dậy, và bước ra khỏi bóng tối. Vì thế giới này vẫn chờ bạn rực rỡ.
Đêm ấy, trời mưa như trút nước. Gió lùa lạnh buốt, quật mạnh vào căn nhà nhỏ xập xệ nằm cuối con ngõ nghèo. Hương – cô gái 25 tuổi, làm công nhân may – đang lúi húi vá lại tấm bạt che cửa sổ thì nghe tiếng gõ cổng khẩn thiết.
Cô vội chạy ra. Trước mắt cô là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, áo ướt sũng, bên cạnh là ba đứa trẻ khác tầm 5 đến 10 tuổi, mặt mũi lấm lem nước mưa, run rẩy vì lạnh.
“Em… em có thể cho bọn anh tá túc một đêm được không? Xe bọn anh bị hỏng ngoài đường, trời mưa lớn quá, lũ nhỏ chịu không nổi…” – Giọng người đàn ông khản đặc vì lạnh và mệt.
Hương nhìn bốn đứa trẻ co ro trong gió lạnh, tim thắt lại. Dù căn nhà chưa đầy 20 mét vuông, tường bong tróc, mái dột chỗ này chỗ kia, nhưng cô vẫn nhanh chóng gật đầu:
“Vào nhà đi anh, kẻo lũ nhỏ cảm lạnh.”
Cô bật đèn, lôi hết quần áo khô ra đưa tụi nhỏ thay. Bữa tối của cô chỉ có nồi cháo loãng nhưng cô vẫn chia cho bốn đứa trẻ, còn mình uống nước nóng cầm hơi.
Người đàn ông ngồi một góc, lặng lẽ quan sát. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt Hương, gầy gò nhưng đôi mắt sáng, hiền lành. Cô chẳng hỏi họ là ai, cũng chẳng sợ hãi, chỉ lo lắng không đủ chăn cho lũ trẻ đắp ngủ.
Suốt đêm, mưa không ngớt. Sáng hôm sau, khi Hương thức dậy, cô thấy giường chiếu đã được xếp gọn. Ba đứa trẻ và người đàn ông đã đi từ sớm, để lại trên bàn một tờ giấy nhỏ: “Cảm ơn em. Anh sẽ quay lại.”
Hương cười buồn, nghĩ chắc họ chỉ khách qua đường. Cô lại lao vào công việc, ngày làm 12 tiếng, tối về cặm cụi may thêm hàng gia công, dành dụm từng đồng nuôi bản thân và gửi về quê cho mẹ.
Ba ngày sau, trời nắng đẹp. Hương đang ngồi trước cửa vá áo thì tiếng xe hơi dừng trước ngõ. Một chiếc SUV đen bóng loáng, cửa mở ra, ba đứa trẻ chạy xuống, trên tay mỗi đứa cầm một món quà nhỏ. Sau cùng, người đàn ông hôm trước bước ra. Nhưng hôm nay, anh mặc vest sang trọng, gương mặt tuấn tú, ánh mắt cương nghị, phong thái khác hẳn đêm mưa ấy.
Hương ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì anh đã cúi đầu chào cô:
“Xin lỗi vì đêm đó không kịp giới thiệu. Anh tên Tuấn, là chủ tịch một công ty xây dựng. Hôm đó anh chở con đi thăm công trình ở tỉnh về thì xe hỏng. Nếu không có em, anh không biết lũ nhỏ sẽ ra sao…”
Hương lắp bắp: “Em… em chỉ giúp chút thôi, không có gì đâu ạ.”
Tuấn cười dịu dàng, đưa cô một tờ giấy. Hương run run mở ra. Là một quyết định tuyển dụng, ghi rõ cô được nhận vào làm kế toán văn phòng công ty anh, mức lương gấp bốn lần thu nhập công nhân hiện tại.
“Anh biết em tốt nghiệp kế toán nhưng chưa xin được việc vì không quen biết. Anh muốn em về làm cho công ty anh. Anh cần những người có tâm như em, không phải chỉ giỏi chuyên môn.”
Hương bật khóc. Cô chưa từng dám mơ đến công việc văn phòng, chưa từng nghĩ một việc tốt nhỏ bé lại có thể thay đổi cuộc đời mình.
Tuấn nhìn cô, ánh mắt trìu mến. Anh nói khẽ, đủ để cô nghe:
“Em không chỉ cứu lũ trẻ khỏi đêm mưa lạnh, mà còn cho anh thấy, giữa cuộc đời đầy tính toán này, vẫn có người tốt thật lòng giúp đỡ người khác mà không toan tính. Em xứng đáng được hạnh phúc.”
Ngày hôm ấy, cả con ngõ xôn xao. Cô gái nghèo năm nào giờ trở thành nhân viên văn phòng, bắt đầu một cuộc sống mới, với niềm tin rằng – chỉ cần gieo yêu thương, chắc chắn cuộc đời sẽ trả lại ta những điều tốt đẹp nhất, vào lúc không ngờ nhất.
Bảy năm trước, My chỉ là cô sinh viên năm hai, vừa học vừa làm thêm ở quán ăn nhỏ gần trường. Cuộc sống của cô lúc ấy cùng cực, mẹ bệnh nặng, tiền thuốc men không biết vay ai, còn cha đã qua đời từ khi cô mới vào lớp một.
Một tối muộn, khi đang rửa bát, người quản lý gọi My ra. Có vị khách muốn gặp. Đó là người đàn ông trung niên mặc vest xám, gương mặt lạ lẫm nhưng ánh mắt chất chứa mệt mỏi. Sau vài câu hỏi ngắn gọn về hoàn cảnh, ông đẩy chiếc phong bì dày cộm về phía cô.
“Tôi muốn em ở cùng tôi đêm nay. Một tỷ, đủ để cứu mẹ em.”
My run rẩy. Cô chưa từng nghĩ sẽ phải đánh đổi bản thân, nhưng cũng không thể để mẹ chết vì thiếu tiền. Đêm ấy, cô theo ông đến khách sạn. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, không hề có sự thân mật, chỉ là một đêm lặng lẽ, lạnh lẽo. Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, ông đã rời đi, để lại tờ giấy ghi vỏn vẹn: “Cảm ơn em, cô gái có đôi mắt buồn.”
My dùng tiền chữa bệnh cho mẹ, rồi hai mẹ con mở quán cháo nhỏ sống qua ngày. Bảy năm trôi qua, cô không còn nghĩ đến đêm hôm đó nữa, cho đến một ngày, khi đang dọn tủ sách, My tìm thấy một chiếc phong bì cũ. Bên trong là một lá thư được gửi từ văn phòng luật sư.
Trong thư ghi rõ: ông ấy đã qua đời cách đây ba tháng, và để lại di chúc cho cô. Người đàn ông ấy tên Hoàng, là chủ tịch một tập đoàn lớn. Năm xưa, con gái ông bằng tuổi My, qua đời vì tai nạn khi đang làm từ thiện ở miền núi. Ông luôn day dứt vì bản thân chỉ mải kiếm tiền mà không kịp ở bên con.
Luật sư viết: “Trước khi mất, ông Hoàng nói rằng trong suốt nhiều năm, ông đã tìm cách giúp đỡ các cô gái trẻ có hoàn cảnh khó khăn, coi đó là cách bù đắp cho đứa con gái đã khuất của mình. Ông chưa từng coi họ là công cụ mua vui. Đêm hôm ấy, ông chỉ ngồi lặng im bên em cả đêm, không hề làm gì, vì em khiến ông nhớ đến con gái.”
My bật khóc nức nở. Cô nhớ lại, đêm hôm đó, ông chỉ ngồi lặng yên bên cửa sổ, rót trà, hút thuốc, và nhìn mưa rơi ngoài ban công. Hóa ra… cô chưa từng bị ông chạm vào. Một tỷ ấy không phải trả giá cho thân xác, mà là sự cứu rỗi cho tâm hồn ông – người cha đã mất con mãi mãi.
Bảy năm qua, cô sống trong tủi nhục, nghĩ mình là kẻ bán rẻ bản thân. Nhưng sự thật, cô chính là một phần trong hành trình chuộc lỗi của ông.
Từ hôm đó, My quyết định quay lại trường, tiếp tục học ngành Công tác xã hội, rồi trở thành người sáng lập quỹ học bổng mang tên ông Hoàng – như cách cô muốn viết tiếp giấc mơ dang dở của con gái ông.
Ngoài kia, phố xá lên đèn. Một cô gái trẻ đứng lặng nhìn trời đêm, đôi mắt vẫn buồn, nhưng trong tim, đã có một ngọn lửa ấm áp được thắp lên.